Cô gái xinh đẹp đó là Hồ Thu Hương, {đâm ra|đâm|hoá|sinh} năm 1988 tại Hà Nội, nhưng năm lên 10 tuổi đã theo gia đình sang CH Séc {đâm ra|đâm|hoá|sinh} sống bảo vệ. Cuộc sống đa văn hóa, đa ngôn ngữ, của một “công dân kiểu mới” bắt đầu từ đấy.
Mỗi ngày cô {sử dụng|dùng} {thành thạo|thành thục|thuần thục} {trên dưới|khoảng} 5 thứ tiếng khác nhau đăng ký nhãn hiệu. Cô từng sống, học tập và {làm việc|làm ăn} trên cả 4 {ngọc trai|châu} lục. Trong 4 năm trở lại đây, cô đặt chân đến hơn 20 quốc gia.
“Bao nhiêu {ngôn ngữ|tiếng nói} mà bạn biết là bấy nhiêu lần bạn sống”
Đây là một câu {thô tục|tục|thô lỗ} ngữ của người Séc mà Hương rất tâm đắc: “How many language you know, that many times you are a human being”. Hai năm đầu sang Séc, {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} không hiểu bài giảng {cho nên|nên|thành ra|thành thử} Hương {ngơ ngác|ngờ ngạc} trong lớp học. Nhưng khi sang {trường học|trường} chuyên và {đồng cân|chỉ|tiền} khi bước vào lớp 6, Hương lúc nào cũng đứng đầu lớp về môn tiếng Séc. Mẹ Hương {thường xuyên|luôn|luôn luôn} dặn rằng, “không ai khác ngoài con phải tự quyết định {danh thiếp|các} hướng đi cho mình” {cho nên|nên|thành ra|thành thử} lúc nào cô cũng tự lập, tự giác học ngoại ngữ, thậm chí còn đăng ký học thêm cả {danh thiếp|các} kỳ thi không bắt buộc.
Ở {trường học|trường} trung học, Hương bắt đầu học tiếng Anh và tiếng Pháp. Lên {cực kì|đại|hết sức|tuyệt|tuyệt vời} học Hương học tiếng Tây Ban Nha. Cô có {trạng thái|thể} nói {văn bằng|bằng} cả 5 thứ tiếng khác nhau trong một ngày: {nói chuyện|chuyện trò|trò chuyện} với gia đình {văn bằng|bằng} tiếng Séc và tiếng Việt, làm việc, đọc báo, nghe nhạc {văn bằng|bằng} {danh thiếp|các} thứ tiếng khác.
Hương chia sẻ: “Mỗi {ngôn ngữ|tiếng nói} {đề đạt|phản ánh|phản ảnh} cách {tương ứng|ứng} xử khác nhau của mỗi {cho nên|nên|thành ra|thành thử} văn hóa. Mỗi khi về Việt Nam, lúc nào mình cũng được nghe “xin, vâng, thưa, dạ”. Khi sống ở Arghentina, mình thấy trong một quán ăn cô bồi bàn trẻ gọi hai vị khách lớn tuổi là “chica, chica!” (dịch là: cậu bé, cô gái). Cách xưng hô {đồng cân|chỉ|tiền} là “tôi”, “bạn” đồng nghĩa với việc {man di|mọi|mọi rợ} người đều {bình đẳng|đồng đẳng} và không phân ngôi thứ. Ở mỗi ngôn ngữ, mỗi văn hóa mình lại học được những {điều động|điều} mới mẻ để có {trạng thái|thể} nhấc cái {đầu hàng|hàng|hàng phục|quy hàng|hàng} rào {dị biệt|khác biệt} xung quanh”.

Một lần, Hương đến Arghentina trong học kỳ giao lưu, trao đổi. Dù có nhiều lựu chọn nhưng Hương vẫn chọn {đất nước|giang sơn|non sông|núi sông|sông núi|sơn hà} này {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} cô thích đến một nơi {hoàn trả|hoàn} toàn xa lạ và khác biệt. Khi đó, Hương mới {đồng cân|chỉ|tiền} nói được rất ít tiếng Tây Ban Nha và {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} thế, cô đăng ký khóa học của mình {văn bằng|bằng} tiếng Anh. Những tuần {đầu tiên|trước hết|trước nhất|trước tiên} ở đó, Hương như bị lạc vào một hành tinh khác {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} rất ít người Arghentina nói được tiếng Anh. Và {điều động|điều} đặc biệt là nhà {trường học|trường} đưa ra một {thông báo|thông tin} khẩn: những môn học {văn bằng|bằng} tiếng Anh sẽ bị hủy, {đồng cân|chỉ|tiền} còn những môn học {văn bằng|bằng} tiếng Tây Ban Nha. Thay {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} quay về, Hương lao vào học tiếng Tây Ban Nha {dù rằng|dầu|dù|mặc dù|mặc dầu} {thời gian|thời kì} đầu rất chật {đấu vật|đánh vật|vật} để nghe {danh thiếp|các} bài giảng và đọc {danh thiếp|các} quyển sách dày cả trăm trang. Nhưng cũng chưa lúc nào Hương có {trạng thái|thể} học tiếng Tây Ban Nha nhanh đến thế.
Nếu {chúng ta|chúng mình} lạc quan, {man di|mọi|mọi rợ} thứ sẽ dễ dàng hơn
Hương thích rất nhiều môn học, thích du lịch, âm nhạc và rất nhiều thứ khác. Hương không ngừng yêu thích một {điều động|điều} gì đấy và đôi khi, cô ấy tự tạo ra những {điều động|điều} khiến mình thích thú.
Thu Hương vừa tốt nghiệp ngành {thương mại|thương nghiệp} quốc tế ĐH Kinh tế Praha. Từ những {năm học|niên học} trung học, Hương đã nhận được 23 {áp giải|áp điệu|dẫn giải|giải} thưởng trong {danh thiếp|các} {kì cọ|cọ|kì} thi Toán, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Séc, văn học…
Trong một cuộc thi văn toàn CH Séc, Thu Hương nhận được đề thi rất ngắn là: Fear in the plural (tạm dịch là: sự sợ hãi ở dạng {số mệnh|mệnh|số|số phận} nhiều). Thu Hương cầm bút viết về {đích thị|chính|chính thị} những trải nghiệm của mình. Cô gái này ở trong một {đô thị|thành phố|thành thị} nhỏ, {đồng cân|chỉ|tiền} chừng 90.000 dân. Ở đó và thời ấy, người ta có {định kiến|thành kiến} không hay về người nước ngoài, đặc biệt là người {ngọc trai|châu} Á. Những ngày học trung học, bị kỳ thị, bị trêu, bị ném {keo kiệt|bần tiện|đá|keo kiết|kẹo} {đồng cân|chỉ|tiền} {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} màu da khác biệt. Rồi có {giai đoạn|thời đoạn} Hương rơi vào {trạng thái|thể} trầm cảm, cô sợ hãi và {không thể|chẳng thể|chẳng thể} ra đường. Nhưng sự sợ hãi ấy rồi cũng đến lúc biến thành sức mạnh. Vì là học {đâm ra|đâm|hoá|sinh} {nước ngoài|ngoại quốc} {độc nhất|duy nhất|độc nhất vô nhị} ở lớp {cho nên|nên|thành ra|thành thử} lúc nào Hương cũng {cố gắng|cố|cố kỉnh|gắng|nỗ lực} để chứng tỏ bản thân mình. Bài văn về nỗi sợ hãi đó đã mang lại cho Hương {áp giải|áp điệu|dẫn giải|giải} đặc biệt. Nếu không lạc quan hơn, bạn sẽ bị nỗi sợ hãi “nuốt chứng” bản thân mình.
Những ngày ở Canada, Hương được gặp rất nhiều người lạc quan, dễ mến. Điều đặc biệt là mỗi khi xuống xe buýt, {gia tộc|họ} đều nói “cám ơn” với người lái xe, một {điều động|điều} mà Hương chưa từng thấy ở những nơi khác.
Trong 4 năm, Hương đi qua 20 quốc gia, chuyến đi nào cũng rất đặc biệt và khó lòng {chọn lọc|lựa chọn} để kể lại. Hương có những chuyến đi {trao đổi|thảo luận} giữa {danh thiếp|các} {trường học|trường} như chuyến sang Toulouse (Pháp), Arghentina hay tổ chức lễ du lịch đến Ý cho {danh thiếp|các} bạn cùng trường. Hương từng là một trong 35 học {đâm ra|đâm|hoá|sinh} xuất sắc nhất tại Séc được mời sang Nghị viện {ngọc trai|châu} Âu tại Strasbourg để tham quan và giao lưu với {danh thiếp|các} nghị sĩ.
Trong năm 2012, Hương được sang Lisbon (Bồ Đào Nha) để {tham dự|tham gia} một khóa học chụp ảnh. Ngay sau đó, Hương {tham dự|tham gia} một chương {đệ trình|trình} chọ mùa {lề đường|hè|vỉa hè} với chủ đề “Tiêu thụ bền vững” tại {đô thị|thành phố|thành thị} Tartu, Estonia cùng với 42 bạn khác đến từ 33 quốc gia.
Chuyến đi ấn tượng nhất trong năm 2012 với Hương {có lẽ|có nhẽ} là chương {đệ trình|trình} “study tour”, từ Brussels đến 6 {đô thị|thành phố|thành thị} của Canada để học về văn hóa và kinh tế của {đất nước|giang sơn|non sông|núi sông|sông núi|sơn hà} nhiều ấn tượng này. Chương {đệ trình|trình} có sự góp mặt của 32 bạn trẻ đến từ 23 {nhà nước|quốc gia} thuộc liên minh {ngọc trai|châu} Âu {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} Ủy ban {ngọc trai|châu} Âu tổ chức. Ngoài chương {đệ trình|trình} học tập, {danh thiếp|các} bạn trẻ này còn {tham dự|tham gia} 150 hội nghị.
Kết thúc chương trình, Hương được nhận về {tập sự|thực tập} tại viện Nghiên cứu về {ngọc trai|châu} Á – Thái Bình Dương, tại Vancouver (Canada). Hiện tại, Hương còn đang {tham dự|tham gia} một {đề án|dự án} nghiên cứu về người Việt {đâm ra|đâm|hoá|sinh} sống tại Praha {bởi vì|bởi|bởi chưng|do|vì|vì chưng} Bộ Phát triển khu vực và ĐH Charles {phối hợp|kết hợp} nghiên cứu.
Tận hưởng cuộc hành {đệ trình|trình} còn {quan trọng|quan yếu} hơn cảm giác đến đích
Ngoài {danh thiếp|các} chương {đệ trình|trình} được mời tham dự, Hương còn chủ động thiết {phương kế|kế} {danh thiếp|các} hoạt động, {danh thiếp|các} chuyến đi cho mình. Khi ở Arghentina, Hương {tham dự|tham gia} một hoạt động {tình nguyện|tự nguyện} rất thú vị: giúp những người {đàn bà|phụ nữ} nghèo mở {danh thiếp|các} cửa {đầu hàng|hàng|hàng phục|quy hàng|hàng} {kinh doanh|kinh dinh} của riêng mình. Khi ở Vancouver, Hương {tham dự|tham gia} vào {man di|mọi|mọi rợ} hoạt động mà {đô thị|thành phố|thành thị} này tổ chức cho người dân địa phương.
Thu Hương “thuộc lòng” Canada đến mức những người bạn của cô nói rằng cô biết về Canada còn nhiều hơn cả họ. Khi ở Argentina, cô {tham dự|tham gia} vào {danh thiếp|các} chương {đệ trình|trình} {biểu diễn|trình diễn} những vũ điệu sôi động như salsa và tango. Người Arghentina có {trạng thái|thể} nhảy {man di|mọi|mọi rợ} lúc, {man di|mọi|mọi rợ} nơi kể cả trên đường phố. Đối với họi thì {khiêu vũ|dancing|nhảy đầm} là cách tìm được “nửa kia” của mình một cách {công hiệu|hiệu quả} nhất. Nếu {gia tộc|họ} hợp nhau trong {danh thiếp|các} vũ điệu thì rất có {trạng thái|thể} {gia tộc|họ} sẽ hòa hợp nhau trong nhiều câu chuyện khác của cuộc sống.
Ở đâu Thu Hương cũng có {trạng thái|thể} tìm được những người bạn tốt của mình. Đôi khi cô gái này tự đi du lịch và tim bạn qua {danh thiếp|các} trang web couchsurfing.org. Hương {sử dụng|dùng} trang web này còn để {tham dự|tham gia} {danh thiếp|các} sự kiện {đặc điểm|đặc trưng|đặc thù} của người dân bản địa. Hương nói: “Mình có rất nhiều người bạn thú vị. Ví dụ như một anh chàng người Pháp giờ này vẫn đang đi {ngao du|chu du} khắp thế giới với {trang mục|mục} {mục tiêu|đích} là học cho {văn bằng|bằng} được 10 thứ tiếng. Ở Phần Lan, mình gặp một indigo child (là người được coi có khả năng đặc biệt và trí {thông minh|sáng dạ|sáng ý} phi thường, trên thế giới có rất ít người như vậy). Ở Vancouver, mình gặp họa sĩ {tài ba|tài giỏi|tài hoa|tài tình} bậc nhất người Séc cũng là một người thích đi đến thật nhiều {nhà nước|quốc gia} trên thế giới và {thời gian|thời kì} tới anh ấy cũng có ý định đến Việt Nam. Những người bạn này đã truyền cho mình cảm hứng {bất tận|vô tận} về cuộc sống của họ.”
“Trong cuộc sống gia đình và tình cảm, Hương thấy mình là một cô gái Việt truyền thống. Trong công việc, Hương có {tính chất|tính} cách {làm việc|làm ăn} của một người Séc: {đích thị|chính|chính thị} xác, phương pháp, có tổ chức và hiệu quả. Về cách sống, Hương thấy mình {gần gũi|gần gụi} với người Mỹ la tinh. Người Mỹ la tinh có cách tận hưởng cuộc sống. Nhưng khi ai đó nói rằng, Hương từ nước nào đến, mình vẫn {thường xuyên|luôn|luôn luôn} {tự hào|kiêu hãnh} trả lời: “Tôi là người Việt Nam”. Sự {tự hào|kiêu hãnh} về {đích thị|chính|chính thị} mình, về {đất nước|giang sơn|non sông|núi sông|sông núi|sơn hà} mình là {nền móng|nền tảng} cho {man di|mọi|mọi rợ} thành công trong cuộc sống".
Hương mới {đồng cân|chỉ|tiền} ngoài 20 tuổi. Cô chuẩn bị sang Pháp để học tiếp. Cô cũng chưa quyết định rằng, sẽ đi {tiếp kiến|tiếp} đến những {nhà nước|quốc gia} nào trên {trái đất|địa cầu} nhưng {điều động|điều} cô {vững chắc|chắc chắn|kiên cố} là sẽ đi khi trái tim mình {mách nước|mách} bảo. Cô khẳng định: “Tận hưởng cuộc hành {đệ trình|trình} mình đang chọn {quan trọng|quan yếu} hơn cả cảm giác khi mình đến đích. Và để cuộc sống của ngày {hôm nay|bữa nay} thật ý nghĩa, bạn hãy sống như {ngày mai|mai sau|tương lai} mình không còn tồn tại” ung thư đại tràng.
Theo Sinh Viên Việt Nam
0 comments:
Post a Comment